Lên ngàn

Ngày xưa theo cha vào rừng

mắt con buồn chưa ráo lệ

mẹ ” đi ”

ngày em bé tí

chạnh lòng đá cũng rưng rưng

Sớm mai con vào lớp học

nắng nghiêng trang vở quạnh lòng

chiều cha về

gian nan mỗi bước đi về

Ngày xưa làm thân cò nhỏ

chân son mỗi bước vội vàng

nỗi đau làm nghiêng trang vở

con vào lớp học chợ tan

Tuổi thơ buồn vui mưa nắng

chim xanh vỗ cánh lên rừng

gió mưa về trong im lặng

mỏi mòn hạt gạo long đong

Thời mở đất

Đêm

nghe hương đất thức dậy hương rừng

đêm trở mình

hoài niệm của ban sơ

tấm bạt xanh chở che lòng đất mới

Ngày đầu khai hoang

mưa rừng góc núi

đường đá chông chênh

suối cạn

cây cầy

từ  bốn phương người góp mặt về đây

nhận quê hương nơi này – TÂN HIỆP

Cơm sắn lưng ngày

chân trần khe suối

gà gáy chưa tan đoàn người bước vội

rừng lui dần

đất mới mở tương lai

Cù bị

Bàu lâm

những chuyến đi dài

chở cơm áo trên đôi vai và tim máu

đất trở nên màu

lúa ngô khoai đậu

người bên ngưòi

ngày ấy quá thương nhau

Niệm nơi xa

Đã hết rồi ” mùa hè xanh” độ ấy

vui buồn trôi qua

buổi chia tay

không kịp nhìn nhau lần cuối

em về nơi xa

rất xa

Anh một mình không dấu đựơc tương tư

phố xá đêm

lại đêm

rồi ngày

lại ngày

hai đứa biệt tin nhau

Anh không biết nhà em ở

tìm em

tìm ở đâu

chút tình ngày đầu

vẫn đậm sâu

dào dạt thế ! Sao phải về hai ngả

Đồng sớm

Buổi sớm

khi lũ cỏ lờ đờ chưa tỉnh hẳn

bác trâu già đã ì ạch qua đồng

Bên kia bờ ruộng

bọn dế mèn kháo nhau chuyện hôm qua đựoc chén

bữa ngon với những búi  cỏ non rất tuyệt

vài chú cất giọng rè rè chòng ghẹo mấy chị bồ nông

Thỉnh thoảng có tiếng đen đét của ngọn roi anh nông

dân trẻ giận, chê bác trâu giờ sao

chậm chạp, còn doạ  sẽ cho ” về hưu ” sớm

làm đám cỏ gấu hãi hùng xanh mặt đứng chôn chân

Phía đằng đông

ông mặt trời còn ngái ngủ

Lũ sương đêm không dám tự  mình khoe  sắc áo long lanh

những khoảng đêm cũng chưa dám chuyển màu xanh

bầy chim chóc còn gật gù sau mép lá

mùi ẩm mốc, mùi rêu, mùi đất đá

xông lên ngàn ngạt mũi

làm khó chịu chú cún vàng ư  ử  cạnh chòi tranh

Đồng buổi sáng vắng tanh

đám dế mèn thôi không kháo nhau chuyện đêm qua nữa

chỉ có tiếng sàn sạt của lưỡi cày va vào đất đá

và tiếng mồ hôi rìn rịn lên đồng

Ở đằng đông

một ngày mới bắt đầu

Mùa xuân vắng mẹ

Bên khung cửa con ngồi đón tết

Pháo đi đùng nổ rộn xóm xa

Trong sâu thẳm đôi mắt con dừng lại

Giờ mẹ nơi đâu ? nhang khói nhạt nhoà

-0-

Tay chống cằm đôi mắt trầm tư

Nhìn khoảng trời đêm bao mươi tối

Thầm ước ao một vì sao đổi

Mẹ trở về bổi hổi tim con

-0-

Một mình con ngồi đây đêm nay

Nỗi quạnh đời sóng mắt cay cay

Con đã khóc âm thầm trong bóng tối

Giữ a đêm xuân đất trời lồng lộng

Mơ  mẹ về sưởi ấm tim con

Mẹ tôi

Mẹ tôi là cả bầu trời

Mênh mông tình mẹ biển đời mẹ yêu

Thân cò lặn lội sớm chiều

Oằn vai gánh nặng trăm điều một thân

Tháng ngày vất vả lên dần

Trông con mỏi mắt thương gần thương xa

Mẹ ơi mẹ khổ qua’ mà

Trên khuôn mặt mẹ những là nếp nhăn

Xin me đừng lo nữa mẹ ơi

Các con nay đã lớn khôn rồi

Mái tóc mẹ nét già đã điểm

Đếm cuộc đời ngày tháng dần trôi