Lần đầu tiên xa núi
Gặp sông… điếng cả hồn
Trôi suốt đời như thế
Biết là dại hay khôn !?
Nguyễn Liên Châu (trích tuyển tập Tân Hiệp Thơ 5)
Những mùa thơ Tân Hiệp
Tân Hiệp Thơ nhiều tác giả, những mùa thơ Tân Hiệp
Lần đầu tiên xa núi
Gặp sông… điếng cả hồn
Trôi suốt đời như thế
Biết là dại hay khôn !?
Nguyễn Liên Châu (trích tuyển tập Tân Hiệp Thơ 5)
Lần cuối cùng núi khóc
Nước mắt đọng thành hồ
Thông ven bờ lén mọc
Soi phận nào bơ vơ
Nguyễn Liên Châu (trích tuyển tập Tân Hiệp Thơ 5)
Tôi đứng đây hướng về dĩ vãng
Lòng ngậm ngùi con nứoc vẫn trôi xuôi
Tình quê hương cách biệt đã lâu rồi
Bao kỉ niệm… giũa những ngày thơ ấu
– 0 –
Nhớ chiếc cầu năm xưa cùng bè bạn
Thường hẹn hò ôm sách vở đến trường
đời lớn lên giữa lòng đất quê hương
Nay đã chôn vùi sâu trong kỉ niệm
– 0 –
Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
Tôi chờ người ấy với yêu thương
Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dải đường xa vút bóng chiều phong,
Và phương trời thẳm mờ sương cát,
Tay vít dây hoa trắng lạnh lòng.
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi,
Thở dài trong lúc thấy tôi vui.
Bảo rằng hoa dáng như tim vỡ,
Anh sợ tình ta cũng thế thôi.
Thuở đó nào tôi có hiểu gì,
Cánh hoa tan tác của sinh ly,
Cho nên cười đáp: mầu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biết suy.
Đâu biết lần đi một lỡ làng
Dưới trời đau khổ chết yêu đương.
Người xa xăm quá, tôi buồn lắm
Trong một ngày vui, pháo nhuộm đường.
Từ đấy thu rồi thu lại thu,
Lòng tôi còn giá đến bao giờ.
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
“Người ấy” cho nên vẫn hững hờ.
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời,
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi,
Mà từng thu chết, từng thu chết,
Vẫn giấu trong tâm bóng một người.
Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Nhung hồng tựa trái tim tan vỡ
Và đỏ như màu máu thắm phai
Tôi nhớ lời người đã bảo tôi,
Một mùa thu cũ rất xa xôi.
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi!
Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ,
Chiều thu hoa đỏ rụng, chiều thu…
Gió về lạnh lẽo chân mây vắng,
Người ấy ngang sông đứng ngóng đò.
Nếu biết rằng tôi đã có chồng,
Trời ơi, người ấy có buồn không?
Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ,
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng.
(http://diendan.hocmai.vn/archive/index.php/t-17318.html)
Xin giữ chút tình tôi trong mắt
Trong cõi thơ trong dáy góc tim người
Dù chỉ là một điểm dấu yêu thôi
Bởi đời thường, tôi vẫn… tôi vốn liếng
Từ ngày ấy… tình yêu vừa biết đọc
lạc rừng mơ rạo rực cung thơ
say bâng khuâng yêu nắng gió dại khờ
lựa tứ cảm vần ngây ngô – muôn thuở
Em có biết khi rừng mơ chưa khép
bởi tình yêu chắp cánh bay cao
thương nắng nghiêng mái tóc mây huyền
đong – cảm xúc – nguồn thơ – duyên nợ
Và thôi nhé
nếu mình không duyên nợ
cũng nợ tình hoa mộng rừng mơ
cho con tim xao động chút hương hồ
nguồn cảm xúc mềm cung tơ
thức dậy
để
gởi vào mây lãng tử dòng thơ
Em đã ru đời say giấc thơ
Và anh dong nhớ gối trong mơ
Mỗi khi reo nắng lòng ta mở
Những lúc đợi mưa ánh mắt chờ
Cho nghĩa yêu thương ngời ý ngọc
Để tình nhân ái thắm tim người
Em ơi! thắp sáng mình lên nhé
Tình khúc xanh tươi nối bến bờ