Mây mùa thu

Sao hôm nay lòng ta buồn không nguôi,
Niềm u uất dâng cao tháng ngày trôi xuôi.
Há vì cơm áo chẳng no lành?
Há vì đời không ai mắt xanh?
Nhớ thuở chưa có ta đường đi thênh thênh,
Kịp khi có ta chông gai mông mênh.
Cuồng vọng cả mà thôi,
Bốn phương đều vướng mắc.
Ba mươi năm trên vai
Mà trống không bình sinh.
Gối vải mộng phong hầu,
Vinh quang đường lối khép.
Thẹn trước thương về sau,
Đời tàn trong ngõ hẹp.

Xuân đời chưa hưởng kịp,
Mây mùa thu đã sang!

Bài ca bình Bắc

Kể từ đấy
Mặt trời mọc ở phương Đông, ngùn ngụt lửa.
Mặt trời lặn ở phương Đoài, máu chứa chan.
Đã sáu mươi ngàn lần…
Và từ đấy cũng sáu mươi ngàn lần
Trăng tỏ bóng nơi rừng cây đất Bắc
Trăng mờ gương nơi đồng lúa miền Nam
Ruộng dâu kia bao độ sóng dâng tràn…
Hãy dừng lại thời gian
Trả lời ta: -Có phải
Dưới vầng nguyệt lạnh lùng quan ải,
Dưới vầng dương thiêu đốt quan san
Lớp hưng phế xô nghiêng từng triều đại
Mà chí lớn dọc ngang
Mà nghiệp lớn huy hoàng
Vẫn ngàn thu còn mãi
Vẫn ngàn thu người áo vải đất Qui Nhơn?
Ôi người xưa Bắc Bình Vương
Đống Đa một trận trăm đường giáp công
Đạn vèo năm cửa Thăng Long
Trắng gò xương chất, đỏ sông máu màng.

Chừ đây lại đã xuân sang
Giữa cố quận một mùa xuân nghịch lữ
Ai kia lòng có mang mang
Đầy vơi sầu xứ: -Hãy cùng ta
Ngẩng đầu lên, hướng về đây tâm sự
Nghe từng trang lịch sử thét từng trang

Một phút oai thần dậy sấm
Tan vía cường bang
Cho bóng kẻ ngồi trên lưng bạch tượng
Cao chót vót năm màu mây chiêm ngưỡng
Dài mênh mông vượt khỏi lũy Nam Quang
Và khoảnh khắc
Đổ xuôi chiều vươn ngược hướng
Bao trùm lên đầu cuối thời gian.
Bóng ấy đã ghi sâu vào tâm tưởng
Khắc sâu vào trí nhớ dân gian
Một bành voi che lấp mấy ngai vàng.

Ôi Nguyễn Huệ người anh hùng áo vải
Muôn chiến công, một chiến công dồn lại
Một tấm lòng, muôn vạn tấm lòng mang.
Ngọn kiếm trỏ, bao cánh tay hăng hái
Ngọn cờ vung, bao tính mệnh sẵn sàng.
Người cất bước, cả non sông một dải
Vươn mình theo — dãy Hoành Sơn mê mải
Chạy dọc lên thông cảm ý ngang tàng.
Cũng chồm dậy đáp lời hô vĩ đại
Chín con rồng bơi ngược Cửu Long giang
Người ra Bắc, oai thanh mờ nhật nguyệt
Khí thế kia làm rung động càn khôn.
Lệnh ban xuống, lời lời tâm huyết
Nẻo trường chinh ai dám bước chân chồn.
Gươm thiên cựa vỏ,
Giặc không mồ chôn.
Voi thiên chuyển vó,
Nát lũy, tan đồn
Ôi một hành ca hề, gào mây, thét gió,
Mà ý tướng, lòng quân hề, bền sắt, tươi son.

Hưởng ứng sông hồ giục núi non
«Thắt vòng vây lại» tiếng hô ròn
Tơi bời máu giặc, trăng liềm múa
Tan tác xương thù, ngựa đá bon.

Sim rừng, lúa ruộng, tre thôn,
Lòng say phá địch, khúc dồn tiến quân
Vinh quang hẹn với phong trần
Đống Đa gò ấy, mùa xuân năm nào.

Nhớ trận Đống Đa hề thương mùa xuân tới
Sầu xuân vời vợi
Xuân tứ nao nao
Nghe đêm trừ tịch hề, máu nở hoa đào,
Ngập giấc Xuân tiêu hề, lửa trùm quan tái
Trời đất vô cùng hề, một khúc hát ngao
Chí khí cũ gầm trong da thịt mới
Vẳng đáy sâu tiềm thức, tiếng mài dao,
Đèo Tam Điệp hề, lệnh truyền vang dội
Sóng Sông Mã hề, ngựa hí xôn xao
Mặt nước Lô Giang hề, lò trầm biếc khói,
Mây núi Tản Viên hề, lọng tía giương cao…
Rằng: «Đây bóng kẻ anh hào
Đã về ngự trên ngã ba thời đại»
Gấm vóc giang san hề, còn đây một dải
Thì nghiệp lớn vẻ vang
Thì mộng lớn huy hoàng
Vẫn ngàn thu còn mãi…
Ôi ngàn người áo vải đất Qui Nhơn!

Nay cuộc thế sao nhòa, bụi vẩn,
Lũ chúng ta trên ngã ba đường
Ghi ngày giỗ Trận
Mơ Bắc Bình Vương
Lòng đấy thôn trang hề, lòng đây thị trấn
Mười ngã tâm tư hề, một nén hương
Đồng thanh rằng: «Quyết noi gương!»

Để một mai bông thắm, cỏ xanh rờn
Ca trống trận thôi lay bóng nguyệt.
Mừng đất trời gió bụi tan cơn
Chúng ta sẽ không hổ với người xưa
Một trận Đống Đa ngàn thu oanh liệt
Vì ta sau trước lòng kiên quyết
Vàng chẳng hề phai, đá chẳng sờn

PHƯƠNG XA

Nhổ neo rồi, thuyền ơi ! xin mặc sóng,
Xô về đông hay giạt tới phương đoài,
Xa mặt đất, giữa vô cùng cao rộng,
Lòng cô đơn, cay đắng, họa dần vơi .

Lũ chúng ta, lạc loài, dăm bảy đứa .
Bị quê hương ruồng bỏ, giống nòi khinh,
Bể vô tận sá gì phương hướng nữa
Thuyền ơi thuyền ! Theo gió hãy lênh đênh .

Lũ chúng ta đầu thai lầm thế kỷ,
Một đôi người u uất nỗi bơ vơ,
Đời kiêu bạc không dung hồn giản dị,
Thuyền ơi thuyền ! Xin ghé bến hoang sơ .

Men đã ngấm, bọn ta chờ nắt tắt,
Treo buồm cao cùng cao tiếng hò khoan .
Gió đã nổi, nhịp giăng chiều hiu hắt,
Thuyền ơi thuyền ! Theo gió hãy cho ngoan .

(Thơ say)

QUÊN

Đã hẹn với em rồi ; không tưởng tiếc
Quãng đời xưa, không than khóc gì đâu !
Hãy buông lại gần đây làn tóc biếc,
Sát gần đây, gần nữa, cặp môi nâu .

Đêm nay lạnh, tìm em trên gác tối,
Trong tay em dâng cả tháng năm thừa,
Có lẽ đâu tâm linh còn trọn lối
Để đi về Cay Đắng những thu xưa .

Trên nẻo ấy, tơi bời, – anh đã biết –
Những tình phai duyên úa, mộng tan tành .
Trên nẻo ấy, sẽ từ muôn đáy huyệt,
Ái ân xưa vùng dậy níu chân anh .

Không, em ạ, không còn can đảm nữa,
Không ! Nguồn yêu, suối lệ cũng khô rồi,
Em hãy đốt dùm anh trong mắt lửa
Chút ưu tư còn sót lại đôi môi …

Hãy buông lại gần đây làn tóc rối,
Sát gần đây, gần nữa cặp môi điên,
Rồi em sẽ dìu anh trên cánh khói,
Đưa hồn say về tận cuối trời Quên .

(Thơ say)

SAY ĐI EM

Khúc nhạc hồng êm ái,
Điệu kèn biếc quay cuồng,
Một trời phấn hương
Đôi người gió sương,

Đầu xanh lận đận, cùng xót thương, càng nhớ thương .
Hoa xưa tươi, trăng xưa ngọt, gối xưa kề, tình nay sao héo !

Hồn ngã lâu rồi nhưng chân còn dẻo,
Lòng trót nghiêng mà bước vẫn du dương .
Lòng nghiêng tràn hết yêu đương
Bước chân còn nhịp . Nghê thường lẳng lơ .

Ánh đèn tha thướt
Lưng mềm, não ruột dáng tơ
Hàng chân lả lướt
Đê mê hồn gởi cánh tay hờ
Âm ba gờn gợn nhỏ
Ánh sáng phai phai dần …

Bốn tường gương điên đảo bóng giai nhân

Lui đôi vai, tiến đôi chân,
Riết đôi tay, ngã đôi thân,

Sàn gỗ trơn chập chờn như biển gió,
Không biết nữa màu xanh hay sắc đỏ,
Hãy thêm say, còn đó rượu chờ ta !
Cổ chưa khô, đầu chưa nặng, mắt chưa hoa .
Tay mềm mại, bước còn chưa chếnh choáng .
Chưa cuối xứ Mê ly, chưa cùng trời phóng đãng .
Còn chưa say, hồn khác vẫn thèm men .

Say đi em ! Say đi em !
Say cho lơi lả ánh đèn .

Cho cung bực ngã nghiêng, điên rồ xác thịt .
Rượu, rượu nữa, và quên, quên hết !

Ta quá say rồi !
Sắc ngã màu trôi ..

Gian phòng không đứng vững,
Có ai ghì hư ảnh sát kề môi ?

Chân rã rời

Quay cuồng chi được nữa,

Gối mỏi gần rơi !

Trong men cháy, giác quan vừa bén lửa,

Say không còn biết chi đời .
Nhưng em ơi,
Đất trời nghiêng ngửa,

Mà trước mắt thành Sầu chưa sụp đổ
Đất trời nghiêng ngửa,
Thành Sầu không sụp đổ, em ơi !

(Thơ say)

Trích trong Thi Nhân Việt Nam
Hoài Thanh – Hoài Chân
Nhà xuất bản Văn học 1992

Đời Vắng Em Rồi

Sóng dậy đìu hiu biển dấy sầu
Lênh đênh thương nhớ giạt trời Âu
Thôi rồi tay nắm tay lần cuối
Chia nẻo giang hồ vĩnh biệt nhau

Trai lỡ phong vân gái lỡ tình
Này đêm tri ngộ xót điêu linh
Niềm quê sực thức lòng quan ải
Giây phút dừng chân cuộc viễn trình.

Tóc xõa tơ vàng nệm gối nhung
Đây chiều hương ngát lả hoa dung
Sóng đôi kề ngọn đèn hư ảo
Mơ kiếp nào xưa đã vợ chồng.

Quán rượu liền đêm chuốc đắng cay
Buồn mưa trăng lạnh nắng hoa gầy
Nắng mưa đã trải tình nhân thế
Lưu lạc sầu chung mộng hướng say

Gặp gỡ chừng như truyện Liễu Trai
Ra đi chẳng hứa một ngày mai
Em ơi lửa tắt bình khô rượu
Đời vắng em rồi say với ai ?

Phương Âu mờ mịt lối quê nàng
Trăng nước âm thầm vạn dặm tang
Ghé bến nào đây người hải ngoại
Chiều sương mặt bể có mơ màng.

Tuyết xuống phương nào lạnh lắm không
Mà đây lòng trắng một mùa đông
Tương tư nối đuốc thâu canh đợi
Thoảng gió trà mi động mấy bông.