Mẹ

Mẹ ru con ngủ …ầu ơi !

Như  nghe vọng lại những lời ngày xưa

Biển trời sấm sét cơn mưa

Ngồi khóc nhớ mẹ bao đời chưa xa

Nay con khuất bóng Mẹ già

Hoa cau trắng nở thơm nhà hiên sân

Chẳng còn khoảnh khắc Mẹ mừng

Buồng cau chín rụng lệ dâng trong lòng

Nhớ xưa trên những cánh đồng

Nắng mưa nặng gánh lưng còng Mẹ đau

Tình thương Mẹ chở nhiệm màu

Nuôi con khôn lớn lo âu suốt đời

Bây giờ – con đã nên ngưòi

Mẹ ơi!  Con nhớ những lời Mẹ khuyên…

– 0 –

Từ khi xa vắng Mẹ hiền

Thân con lặn lội giữa miền khổ đau

Tình thương mẹ vẫn nhiệm màu

Bao la hiện giữa cõi đời tử  sinh

Valentine

Dù có đến ngày… Em còn mong đợi

Một nụ hôn nồng cháy nở trên môi

Valentine… vẫn đẹp mãi muôn đời

Ôi ! kỷ niệm khó phai mờ dĩ vãng

Dòng thời gian qua mau rồi… năm tháng

Bây giờ – Ta còn nhớ gì không?

Valentine – nhớ, tặng em một đoá hồng

Lòng vơi bớt nỗi buồn trong cuộc sống !

14.2.2004

Tiễn đưa

Ra đi

Ai người đưa tiễn ?

Người cháu què khập khiễng bước đi

Chân cháu ghì in lằn đất

Nạn sắt cộc cạch

Buồn !

Tiễn đưa

-0-0-0-0

Nhìn mắt em buồn

Anh đã khóc từ  đêm qua

Chìa khoá nhà đã trao chủ khác

Em nức nở đầu áp vào lòng ngực

Nín đi em !

Đời như thế tự  bao giờ