Nắng nhạt là lơi
hoang sơ vùng hoang sơ
chênh vênh nỗi chênh vênh
một trời ơ hờ
Từ khi em phố thị
dường như xa rất xa
lạnh sương chiều thôn dã
đưòng vắng – à ơi ! … à
Ru em – tình nồng
lối chia hai nửa
Ta về bên không
6.2006
Những mùa thơ Tân Hiệp
Đào Thân Chinh
Sinh năm : 1972
Hiện ở : Phước Thái, Long Thành, Đồng Nai
ĐT : 0903045706
Nắng nhạt là lơi
hoang sơ vùng hoang sơ
chênh vênh nỗi chênh vênh
một trời ơ hờ
Từ khi em phố thị
dường như xa rất xa
lạnh sương chiều thôn dã
đưòng vắng – à ơi ! … à
Ru em – tình nồng
lối chia hai nửa
Ta về bên không
6.2006
Đã hết rồi ” mùa hè xanh” độ ấy
vui buồn trôi qua
buổi chia tay
không kịp nhìn nhau lần cuối
em về nơi xa
rất xa
Anh một mình không dấu đựơc tương tư
phố xá đêm
lại đêm
rồi ngày
lại ngày
hai đứa biệt tin nhau
Anh không biết nhà em ở
tìm em
tìm ở đâu
chút tình ngày đầu
vẫn đậm sâu
dào dạt thế ! Sao phải về hai ngả
Buổi sớm
khi lũ cỏ lờ đờ chưa tỉnh hẳn
bác trâu già đã ì ạch qua đồng
Bên kia bờ ruộng
bọn dế mèn kháo nhau chuyện hôm qua đựoc chén
bữa ngon với những búi cỏ non rất tuyệt
vài chú cất giọng rè rè chòng ghẹo mấy chị bồ nông
Thỉnh thoảng có tiếng đen đét của ngọn roi anh nông
dân trẻ giận, chê bác trâu giờ sao
chậm chạp, còn doạ sẽ cho ” về hưu ” sớm
làm đám cỏ gấu hãi hùng xanh mặt đứng chôn chân
Phía đằng đông
ông mặt trời còn ngái ngủ
Lũ sương đêm không dám tự mình khoe sắc áo long lanh
những khoảng đêm cũng chưa dám chuyển màu xanh
bầy chim chóc còn gật gù sau mép lá
mùi ẩm mốc, mùi rêu, mùi đất đá
xông lên ngàn ngạt mũi
làm khó chịu chú cún vàng ư ử cạnh chòi tranh
Đồng buổi sáng vắng tanh
đám dế mèn thôi không kháo nhau chuyện đêm qua nữa
chỉ có tiếng sàn sạt của lưỡi cày va vào đất đá
và tiếng mồ hôi rìn rịn lên đồng
Ở đằng đông
một ngày mới bắt đầu