Mỗi mùa phượng

Mỗi mùa phượng nở – một mùa thương

Bịn rịn cầm tay buổi bãi trường

Phố thị ai về gieo nỗi nhớ

Núi rừng mình lại nén sầu vương

Tiếng ve ra rả lòng ray rứt

Giọng quốc nỉ non dạ chán chường

Vắng bạn xa thầy ba tháng hạ

Lòng nghe quạnh quẽ tiếng chiều sương

Nhớ quê

Chiều tím

Lòng buồn chạnh nhớ quê

Bao năm xuôi ngược mãi chưa về

Thương con đò cũ thân gầy guộc

Tưỏng mái đình xưa dáng não nề

-0-

Những sớm tươi hồng gieo nội cỏ

Những chiều sương nhạt trải chân đê

Ngân nga thiền mở chuông chùa đổ

Chầm chậm hoàng hôn đổ bốn bề

Xuân

Xuân đến rạng ngời khắp núi sông

Xuân trao tình mới ánh xuân hồng

Xuân thêm thêm mãi càng thêm tuổi

Xuân mới mới hoài ấy mới thông

Xuân đượm hương tùng tình thắm thiết

Xuân phơi sắc liễu nghĩa thêm nồng

Xuân trên bảy bốn xuân – càng đẹp

Xuân chúc Dần (*) – xuân rực rỡ bông

__________

Chú Thích :

(*) Xuân năm Dần

Tự cảm

Cửu thập niên dư – độ tuổi này

Nấc thang thượng thọ vẫn leo dây

Nên vai ông lão trong làng xóm

Thoát nợ thằng trai với khói mây

Con cái chỉ còn hơn nửa tá

Của tiền đã hết khoẻ đôi tay

Ngày nay khói lửa vừa yên dứt

Ân huệ chúa cho đủ tháng ngày

Hoàng hôn suối Ba (*)

Hoàng hôn ngả bóng mây vò

Vào chòi lá,  xách túi đồ đi ra

Xuống tắm dòng nước suối Ba

Mơ màng tưởng tưọng đây là Đồ Sơn (1)

Tắm xong lê gót lên đường

Ngỡ như  là bứoc tha phương con về

Nghĩ thầm cảm thấy mình quê

Suối Ba mà lại mơ về Đồ Sơn

Thôi ! Nên thủ phận là hơn

Chẳng cần mơ tới Đồ Sơn nặng nề

Nhớ mình ! Sáng đi chiều về

Suối Ba Tân Hiệp là quê hương rồi !

_________

Chú Thích :

(1) Bãi biển Đồ Sơn

(*) Trích trong bài ” Quê hương ở Suối Ba, Tân Hiệp “