Đông tàn

Tiễn đông se lạnh, bơ vơ

Bơ vơ

Một cõi

Vẫn mơ nụ hồng

Ai đem nhốt ánh trăng nồng

Để

Rộn lên trong tiếng tơ đồng vấn vương

Tiễn đông trăm nhớ ngàn thương

Chùm hoa vụng dại bên đường xác xơ

Gió lùa cành lá phất phơ

Đông đưa xuân đến nàng thơ … dậy thì

Nghẹn ngào

Anh trở  lại mái xưa

Cây bàng chờ trước ngõ

Một trận gió đong đưa

Tàn bàng trơ cành lá

Biến tan trong cơn mưa …

Bể dâu đầy giông tố

Suốt một đời đau khổ

Anh ra đi – tìm chỗ

(bính an, sang, yên lành)

Còn em về tiên cảnh

Yên ấm nấm mồ xanh

Anh đi giữa trời xanh

Cây bàng xưa trước ngõ

Nay rụi tàn vắng tanh

em tôi còn đâu nữa

Hết câu chuyện ngày xưa ?

Tạ từ  qua lối nhỏ

Anh đếm bước loanh quanh

Nghẹn ngào buồn không nói

Thôi thế thì thôi … đành ! …

Tâm tình về Tân Hiệp

Tôi trở lại Tân Hiệp

sau mười năm xa cách

ngậm ngùi

nhớ  xưa

— o —

Con đường đất đỏ

dấu mòn lối quanh

chiều về

anh công nhân cao mủ – bết bùn

— 0 —

Chợ nghèo

lưa thưa vài rổ cá

kẻ bán

người mua

mắm muối rau củ

cũng không nhiều

trạm xá trường học

vách ván vẹo xiêu

sầu !

nắng hạ

— 0 —

Nay

rạng ngời khắp nẻo

xe cộ rộn ràng qua lại

nhà, trường học vươn lên

cơ quan, công sở vững bền – đẹp

điện sáng soi trời bao la

Nay vui câu hò

khúc dân ca

câu lạc bộ thơ xã nhà

tình thi hữu nối vòng tay Tân Hiệp

5.4.2006