Về đi !

Về đi cố nhân ơi

Mây trắng bốn phương trời

Đêm dâng trào kỷ  niệm

Ngày ấy em xa tôi

Về đi cố nhân ơi

sương ứot áo em rồi

Tay không còn bịn rịn

Khói thuốc buồn đêm trôi

Em đi biền biệt mãi

Ta chở buồn tóc mây

Khi thiếu một vòng tay

Chăn chiếu lạnh phương này

Cố nhân ơi về đi

Đêm xé lệ phân kỳ

Ta đau ngàn thế kỷ

Ừ … thôi em về đi

Bước chân

Lục bình nuôi ao cá

mơ màng cuộc rong chơi

qua bao bờ đến lạ

thong dong mấy nẻo đời

Ta ngó hoài dấu chân

giữa vòng quanh nhân thế

tay khô gầy nắng hạ

chân sớm lụi phong trần

Ngày đi qua chóng vánh

Nghe nhịp đời vỗ quanh

mây xô lệch thác ghềnh

nắng vàng son hiu quạnh

Giũa đời ta đứng lại

con tim còn lãng du

mênh mông hồn cổ đại

nở thắm giữa sương mù

Ngàn khơi lúa vàng

Em đi  nhặt hạt lúa vàng

Đông thưa lá hẹ

mùa sang rộn ràng

Để ngày

hạt gạo không mua

Thơm tho khói bếp gió lùa bát cơm

Đi

về

tắt nắng chiều hôm

Mồ hôi nằng nặng

nghiêng lòng thời gian

Bùn sâu ngập bước gian nan

Chênh vênh dáng nhỏ

ngắn dần bóng xiêu

Chắt chiu từng đống bui bui

Trắng ngần hạt gạo – niềm vui em về

Em về

giá buốt trời khuya

Chở cơm áo

chở hẹn thề trên vai

Chân đêm mỗi bước – đêm dài

Đèn đêm hắt bóng

cời vai áo cời

Phố hoa thắp sáng bên trời

Tim ngấp nghé

vọng ngàn khơi

lúa vàng

Lên ngàn

Ngày xưa theo cha vào rừng

mắt con buồn chưa ráo lệ

mẹ ” đi ”

ngày em bé tí

chạnh lòng đá cũng rưng rưng

Sớm mai con vào lớp học

nắng nghiêng trang vở quạnh lòng

chiều cha về

gian nan mỗi bước đi về

Ngày xưa làm thân cò nhỏ

chân son mỗi bước vội vàng

nỗi đau làm nghiêng trang vở

con vào lớp học chợ tan

Tuổi thơ buồn vui mưa nắng

chim xanh vỗ cánh lên rừng

gió mưa về trong im lặng

mỏi mòn hạt gạo long đong

Thời mở đất

Đêm

nghe hương đất thức dậy hương rừng

đêm trở mình

hoài niệm của ban sơ

tấm bạt xanh chở che lòng đất mới

Ngày đầu khai hoang

mưa rừng góc núi

đường đá chông chênh

suối cạn

cây cầy

từ  bốn phương người góp mặt về đây

nhận quê hương nơi này – TÂN HIỆP

Cơm sắn lưng ngày

chân trần khe suối

gà gáy chưa tan đoàn người bước vội

rừng lui dần

đất mới mở tương lai

Cù bị

Bàu lâm

những chuyến đi dài

chở cơm áo trên đôi vai và tim máu

đất trở nên màu

lúa ngô khoai đậu

người bên ngưòi

ngày ấy quá thương nhau